Search

"Mắt biếc năm xưa nay đâu?
Cảnh sao còn đây. ...

  • Share this:

"Mắt biếc năm xưa nay đâu?
Cảnh sao còn đây. Tóc mây nào bay..."

Qủa là một điều đáng tiếc khi bộ phim có cái tên giống hệt một nhạc phẩm trứ danh của Ngô Thụy Miên lại không sử dụng bài hát này trong bất kì phân cảnh nào.

Tôi không khỏi nhận ra hình ảnh Ted (How I Met Your Mother) trong Ngạn, và ngược lại. Cả hai đều yêu một người con gái từ khi còn trẻ, và sau rất nhiều năm trôi qua, cho dù người ấy có đối xử với mình thật tệ, cho dù có bao nhiêu cô gái khác sẵn lòng móc cả tim ra cho mình, thì người tuyệt vời nhất trong lòng, vẫn là cô gái năm nào.

Trong một chương của Doraemon, bố của Nobita có kể câu chuyện về "cô gái hoa bách hợp". Cô gái mắt to tròn, đẹp như một bông hoa bách hợp xuất hiện bên gốc cây khi ông Nobi còn bé, đưa cho ông một thanh chocolate mà theo ông là ngon nhất trần gian. Khi Nobita cùng Doraemon rục rịch về quá khứ để khám phá dung nhan cô gái bí ẩn thì cả hai mới bàng hoàng nhận ra cô gái đó là... Nobita giả dạng. Nobita không đẹp như bông hoa bách hợp, miếng chocolate cũng được lấy ra rất ngẫu nhiên. Nhưng cô gái trong kí ức của ông Nobi mãi lung linh.
Tôi nghĩ trong lòng ai cũng có một thời tươi đẹp mà mình luôn muốn trở lại. Có thể là khoảng sân trường cấp Ba đầy nắng, có thể là bóng lưng cậu bạn cấp Hai mà mình lúc nào cũng lén ngó xem có đi ngang cửa lớp không, có thể là căn nhà ngoại với cái sàn lạnh băng mỗi dịp Tết về thời mình hãy còn lớp Hai. Ngạn,Ted, hay thậm chí là ông Nobi, cũng vậy. "Thời tươi đẹp" của các anh gói trong hình ảnh một cô gái.

Ngạn mãi mãi mắc kẹt trong hình ảnh Hà Lan ở tuổi mười mấy. Trong hình ảnh cô bạn thuở hiếu thời luôn sát cánh cùng mình khám phá cái làng nhỏ "sỏi đá nhiều hơn cơm gạo", bên rừng sim tím có Hà Lan đứng chờ. Hà Lan của anh không lớn lên. Cô vẫn mãi mặc bộ áo dài trắng, ngước đôi mắt mộng mơ nhìn chàng trai cầm cây đàn guitar thùng. Ngạn sống mãi trong một mối tình đơn phương thuở nảo thuở nào; còn cô bạn của anh, thì đã trưởng thành. Thứ Ngạn yêu có lẽ không phải là cô Hà Lan của hiện tại. Anh yêu da diết đôi mắt biếc của quá khứ. Mà xưa cũ thì đã trôi qua rồi.

Ted nói: "Các con à, đừng níu kéo quá khứ làm gì. Bởi dù các con bám chặt lấy nó thế nào đi nữa, nó cũng đã ra đi."

Vậy nên Ngạn cần lên chuyến tàu đó, và không nên có ai đuổi theo anh cả. Con người chúng ta luôn dành một tình yêu tha thiết cho những thứ đã ở sau lưng. Ngô Thụy Miên hỏi: "Mắt biếc năm xưa nay đâu?". Ted tìm mọi cách trộm lại chiếc kèn xanh. Ông Nobi lúc trà dư tửu hậu nhắc đến cô bé năm xưa. Chỉ để níu giữ chút hào quang ngày cũ.

Nhưng kẻ sống trong giấc mộng quá khứ nào cũng đến lúc phải tỉnh dậy đi thôi.


Tags:

About author
not provided
Mình kể chuyện người ta.
View all posts